Ánh chớp đùng đoàng, những hạt mưa to bằng hạt đậu lách cách đánh lên mái hiên của một viện cô nhi nhỏ.
Ở gần đó, tại một vườn hoa cây cối um tùm, có tiếng khóc trẻ con vang lên nghe xót xa lòng người.
Levy hoảng sợ quâ quạng xung quanh, cảm thấy ngộp thở vì mình đang dần chìm xuống một bãi lầy màu đen đặc, miệng thì không ngừng hô lên sau đó thì nức nở với hi vọng mình được cứu.
"A...a..."
Cô vẫn không hiểu sao bản thân lại chỉ có thể phát ra mấy âm tiết đơn điệu, nhưng vì mạng sống, cô cứ kêu mãi kêu mãi, nhưng không có ai tới
Cũng phải thôi! Giữa trời mưa to, lại chỉ có thể rên lên như con mào bệnh, thì có ai có thể tìm thấy cô đây?
Ai đó, cứu tôi...
Tứ chi cô càng lúc cảm thấy càng vô lực, thiết nghĩ:
"Mình xong đời rồi sao!?"
Khi cô nhắm lại ánh mắt tuyệt vọng, ngưng dãy dụa, mặc cho mấy hạt mưa quét qua cuốn theo cả dòng nước mắt ấm nóng của cô, thì âm thanh của một người phụ nữ thật hiền dịu lại gần làm cô trở nên vui sướng.
" A...a.." Tôi ở đây....
"Ôi bé con, ai lại để con ở nơi như thế này!!"
Murie tất bật nâng đứa bé mình mẩy toàn bùn loãng lên ôm vào chiếc áo choàng, bà vuốt nhẹ lớp bùn lỏng trên mặt cô bé, miệng hoài xuýt xoa, thậm chí Levy còn thấy hai mắt của bà còn tương ửng hồng.
Levy nhếch môi muốn cười trấn an bà ấy, nhưng cô chỉ kịp a lên một tiếng, sau đó cơn choáng váng cùng đau đớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nu-benh-than-kinh/219244/chuong-2.html