Gió thổi hiu hiu, Levy nằm yên dưới ánh nắng ấm áp, thả trôi bản thân theo sự điệu đà của những dải mây mềm mại trắng muốt trên cao và cảm nhận sự bảo bọc tinh tế của từng sợi cỏ xanh mướt mát xung quanh.
Yên bình như thế này. Thật sự rất dễ khiến người khác nghĩ xa xôi về nơi nào đó và trầm luân vào những giấc mơ.
--
"Levy, anh thích em!"
Levy giật mình, nhận ra bản thân đang đứng ở một nơi xa lạ.
Trời mưa râm ran, mây trời âm u, nhà cao tầng san sát. Đối diện với cô là một gương mặt kiểu Á điển hình và lạ lẫm.
Đây là đâu?
"Anh là...?"
Levy ngập ngừng, đôi mắt xanh trong hoang mang nhìn hoàn cảnh xung quanh và cuối cùng tập trung vào người đối diện.
"Anh là Louis và anh yêu em, Levy!"
"Louis? Xin lỗi, tôi không...quen anh..."
Levy nhìn vào đôi mắt màu nâu chân thành của người đàn ông đang quỳ gối và dương lên hộp nhẫn dưới mặt đất ẩm ướt, ngơ ngẩn.
Đôi mắt thật sự rất quen thuộc...
"Em nói gì vậy, em không quen...có phải em vẫn còn lưu luyến hắn hay không? Nên em mới bỏ anh lại nơi ấy? Nên em...thấy anh cận kề cái chết cũng không màng?"
Người đàn ông tên Louis kia nghe Levy trả lời, bỗng nhiên trào nước mắt, đôi mắt đỏ hoe, nước mưa rơi ướt hết tóc tai và bộ vest nhiễm máu của anh.
"Không phải, tôi...A!"
Levy lần đầu tiên thấy một người đàn ông khóc đến thảm thiết như vậy, khóe môi mấp máy, tính giải thích gì đó nhưng nửa chừng thì một cơn chóng mặt bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nu-benh-than-kinh/1135073/chuong-99.html