Đi xa khỏi Thượng thư phòng, Phong Triệu Nghiêm mới đứng lại, hắn quay lại nhìn Nan Nan. Hắn tính mắng cô hả? Hay định bắt cô chép phạt?? Không đợi Phong Nghiêm nói, Nan Nan lập tức lên tiếng
- Phong...Phong Nghiêm..ngài tuyệt đối đừng hiểu lầm...hắn....Phong Nhiễm...cái tên đó là một tên háo sắc á...hắn nhìn thấy ta xong thích ta từ cái nhìn đầu tiên chứ không phải ta làm gì hắn đâu, ngài đừng nghĩ lung tung
Nan Nan nói lắp ba lắp bắp, Phong Nghiêm nhìn Nan Nan càng lúc càng lộ vẻ cạn ngôn, hắn ngắt lời
- Nàng chột dạ?
- Không có
- Thế sao phải giải thích làm gì?
- Thì...không phải ngài muốn hỏi ta sao?
- Ta đâu rảnh để ý mấy chuyện vô vị này?
Nan Nan nghe vậy rồi nhẹ nhõm hơn, bấy giờ, cô mới nhìn xuống bên dưới, lập tức hất tay rồi lui nhanh về phía sau
- Phong..Phong..Phong Triệu Nghiêm ngài dám khi dễ bổn cô nương..Ngài cẩn thận, không ta..ta sẽ mách Lạc thị!!
Phong Triệu Nghiêm hết muốn nói nổi, hắn không biết nên bực hay nên cáu đây, thở dài lấy lại bình tĩnh, hắn nói
- Hoang tưởng, ta nắm tay nàng là muốn cảnh báo Phong Triệu Nhiễm, nữ nhân vô vị
Nan Nan chơm chớp mắt, cười gượng hối lỗi rồi gãi tai không biết nên xin lỗi như thế nào, may Phong Triệu Nghiêm không chấp, đợi hắn đi xa rồi cô mới bám theo sau. Trên đường về phủ, Nan Nan không dám nhìn thẳng vào mắt Phong Nghiêm, cô còn chưa kịp tìm cuốn sách kia, nhỡ bị hắn hỏi là toi
- Giang thị
- Hả..sao, sao
- Cầm kì thi hoạ ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nu-9-tuoi/1654640/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.