Phi Thiên Dịch lại không hiểu đạo lý trong đó, cho nên tuy rằng thông qua phương thức tự ngược để đề thăng thực lực của mình, nhưng lại không biết khe hở công thủ lại càng lớn, rất nhanh đã bị Tần Lãng nhìn trộm được cơ hội, hơn nữa sau đó Tần Lãng liền ra tay, lợi dụng khe hở trong đó, đem mấy đạo pháp tắc loạn lưu đánh vào trong khe hở công thủ của Phi Thiên Dịch, Tần Lãng thi triển ra một tay này, liền như là xé rách một đường vết rách trong trận hình dày đặc, sau đó thế như chẻ tre, như đầu bếp róc thịt trâu mà đánh tan từng phòng ngự của Phi Thiên Dịch, cuối cùng khiến toàn thân của nó đều bị pháp tắc loạn lưu triệt để bao trùm. "Lợi hại! Thần diệu!" Chí Tôn Nho nhìn thấy Tần Lãng ra tay một mạch, đem Phi Thiên Dịch triệt để áp chế, không chịu được phát ra cảm thán như vậy, bởi vì Tần Lãng thậm chí còn chưa thi triển ra thực lực quá cường đại, liền nhẹ nhàng áp chế được Phi Thiên Dịch, thủ đoạn này có thể nói là nghệ thuật a. Phi Thiên Dịch liều mạng muốn giãy thoát trói buộc, nhưng càng muốn giãy giụa, liền sẽ bị càng nhiều pháp tắc loạn lưu trói buộc, dường như những pháp tắc loạn lưu này liền như là dây leo sống sờ sờ, có thể không ngừng sinh trưởng kéo dài, cho đến khi triệt để khống chế nó, thậm chí pháp tắc loạn lưu cũng trói buộc cánh của Phi Thiên Dịch. "Hay cho Vô Hữu Gian!" Phi Thiên Dịch tuy rằng bị Tần Lãng áp chế, nhưng khí thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4971843/chuong-4127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.