“Vậy ngươi cảm thấy cái gì là người?” Phi Đạo hỏi ngược lại Tần Lãng, “Ngươi có thể tự xưng là ‘người’, vì sao ta không thể? Chữ ‘người’ này, bất quá chỉ là một loại định nghĩa mà thôi, hơn nữa là định nghĩa của con người đối với nó. Tần Lãng, ngươi coi như đã đứng trên đỉnh cao của thế giới hữu, nhưng ngươi thật sự biết mình đang làm gì sao? Hay hoặc là, ngươi thật sự biết mình là loại ‘người’ như thế nào?” Gã Phi Đạo này không chỉ có biểu lộ vô cùng quái dị, mà trong lời nói cũng ẩn chứa nhiều điều, không biết đến cùng hắn muốn làm gì, nhưng Tần Lãng không phải là bên nóng lòng xuất thủ, cho nên hắn tiếp tục nói: “Ta biết mình là người như thế nào, cũng biết mình muốn làm gì. Phi Đạo, mặc kệ ngươi có bao nhiêu cơ phong, đều không thể lay chuyển đạo hạnh của ta.” “Đạo hạnh? Đạo hạnh của ngươi?” Phi Đạo cười hắc hắc nói, “Đạo khả đạo phi thường đạo, đây chính là tên của ta, nhưng ngươi biết câu nói này là ai sáng tạo ra không? – Ta! Các ngươi những cái gọi là người, cho rằng mình lĩnh ngộ được những ‘đạo’ này, nhưng không biết ‘đạo’ vốn dĩ đã tồn tại, là ‘người’ như ta sáng tạo ra! Cái gọi là lĩnh ngộ, bất quá chỉ là từ chỗ ta mà có được một ít cảm ứng mà thôi, ta muốn các ngươi lĩnh ngộ, những người các ngươi mới có thể lĩnh ngộ được!” Ngữ khí của Phi Đạo hết sức cuồng vọng, hết sức cao lãnh, xem ra lời này không giống như đang khoác lác, Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4971779/chuong-4063.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.