Nếu vậy, chẳng phải Bàn Dĩ Vô hắn đã dâng Hư Vô Kính cho Tần Lãng sao? Bàn Dĩ Vô lập tức ý thức được điểm này, cho nên liền muốn đoạt lại quyền khống chế Hư Vô Kính, nhưng Tần Lãng đã sớm nắm giữ cục diện, hừ lạnh một tiếng: “Hư Vô Kính này đã ở trong tay của ta, đương nhiên là của ta rồi, chẳng lẽ ngươi muốn thử một chút sức mạnh của Hư Vô Kính này sao? Cho dù ta đưa Hư Vô Kính này cho ngươi, bây giờ ngươi có dám trực tiếp dùng tay cầm không?” Đùa gì vậy! Bàn Dĩ Vô làm sao có thể trực tiếp dùng tay đi lấy Hư Vô Kính được, cho nên tay của hắn còn chưa chạm vào Tần Lãng đã rụt về, hắn quả thực không dám trực tiếp dùng tay đi lấy Hư Vô Kính này, mặc dù Tần Lãng có thể làm như vậy, nhưng Bàn Dĩ Vô lại không thể làm như vậy, mặc dù không biết Tần Lãng làm thế nào để làm được, nhưng bản thân Bàn Dĩ Vô tuyệt đối không dám làm như thế! “Ngươi xem một chút, bây giờ chính ngươi cũng ý thức được căn bản cũng không thể hoàn toàn nắm giữ Hư Vô Kính này, đã vậy thứ này ở trong tay ta mới có thể vận dụng tự nhiên, vậy thì đủ để nói rõ ta mới xứng đáng sở hữu thứ này. Vậy thì, đa tạ ngươi rồi!” Tần Lãng đặt Hư Vô Kính trong tay vừa thưởng thức vừa nói. Hiện giờ Hư Vô Kính này đã rơi vào trong tay Tần Lãng, vậy liền như là đã vào miệng Tỳ Hưu, Bàn Dĩ Vô biết hắn muốn lấy về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4971579/chuong-3863.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.