“Nói đi là được.” Tần Lãng nói. “Không biết ngươi là có hay không có ý đồ gì với Bồng Lai?” “Ý đồ? Uổng cho ngươi nghĩ ra được!” Tần Lãng hừ một tiếng, tỏ vẻ hết sức khinh thường đối với suy đoán của Tử Chúc đạo nhân, quả thật Tần Lãng căn bản không để ý cái gọi là Bồng Lai đảo này, thậm chí cho dù là Côn Lôn mờ mịt khó lường, hắn cũng không thèm để ý, Tần Lãng chẳng qua chỉ là người quan sát của thế giới này mà thôi, hắn chỉ là muốn biết rõ ràng quy tắc vận hành và quy luật của thế giới này mà thôi, còn về Bồng Lai đảo và Côn Lôn, đều chỉ là một bộ phận của thế giới này mà thôi, đối với Tần Lãng mà nói, cũng không phải là tồn tại gì ghê gớm. “Cái này... ta không nghĩ tới...” “Ngươi cũng không cần giải thích, từ góc độ của ngươi mà nói, có lẽ ta chính là người như vậy. Thế nhưng, ta vẫn phải nhắc nhở ngươi đã hoàn toàn nghĩ sai rồi. Ta đối với quy tắc vận hành trên Bồng Lai đảo không có hứng thú lớn bao nhiêu, chỉ cần không ảnh hưởng đến giới hạn của ta, ta sẽ không đi phá vỡ quy tắc ở đây. Cho nên, điểm này ngươi cứ việc yên tâm, ta không có ý định muốn mưu đồ Bồng Lai đảo này.” Tần Lãng lười nghe Tử Chúc đạo nhân giải thích, miễn cho lãng phí thời gian, bởi vì Tử Chúc đạo nhân căn bản là không nghĩ ra được dụng ý thực sự của Tần Lãng, thậm chí cho dù Tần Lãng nói ra dụng ý thực sự,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4970922/chuong-3206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.