“Tiên sinh, nữ nhân Phượng Diệp Á này lại suốt ngày đều nhìn chằm chằm chúng ta.” Hoàng Vô Tiên hướng Tần Lãng nói, ngữ khí lộ ra mười phần bất đắc dĩ, mặc dù Tần Lãng có thể thay đổi trận pháp trong trạch viện của Hoàng Vô Tiên, khiến Phượng Tàn Huyết không cách nào nhìn trộm động tĩnh của hai người, nhưng làm như vậy không có ý nghĩa gì, bởi vì Phượng Tàn Huyết trực tiếp phái Phượng Diệp Á đến trong trạch viện của Hoàng Vô Tiên. Trên danh nghĩa là làm khách, nhưng Hoàng Vô Tiên biết nữ nhân này trong thời gian ngắn nhất định sẽ không rời khỏi nơi này. “Ta biết, nàng vốn là tai mắt mà Phượng Tàn Huyết lưu lại nơi đây.” Tần Lãng cười cười, không cho là đúng, ngược lại đùa giỡn nói, “Hoàng Vô Tiên, ta thấy ngươi bây giờ cũng là một quang côn, là một tu sĩ trẻ tuổi có tiền đồ, ngươi sao không dứt khoát theo đuổi Phượng Diệp Á này chứ? Ta thấy dung mạo của nàng và tu vi, đều là xứng với ngươi.” “Tiên sinh, ngài đừng đùa với ta nữa.” Hoàng Vô Tiên nói, “Nếu là tu sĩ trẻ tuổi, ngài còn trẻ hơn ta. Bất quá, hiện nay thiên địa đại kiếp, vạn giới đều không cách nào may mắn thoát khỏi, là tu sĩ của Phượng Hoàng nhất tộc, ta đương nhiên muốn nghịch thế mà lên, hi vọng mình có thể siêu thoát thiên địa kiếp nạn, cũng có thể vì Phượng Hoàng nhất tộc giữ lại huyết mạch.” “Hoàng Vô Tiên, lời này của ngươi nghe có vẻ rất thương cảm a, xem ra ngươi đối với việc độ qua thiên địa kiếp nạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4970253/chuong-2536.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.