Tần Lãng trực tiếp thôn phệ nước biển của Vô Tận Hải, vốn là một chuyện hết sức nguy hiểm, bởi vì nước biển của Vô Tận Hải rất khó bị luyện hóa và hấp thu, nhưng Tần Lãng nhất định phải làm như vậy, bởi vì hắn biết nếu bây giờ không nuốt xuống những nước biển này, e rằng tiếp theo sẽ bị năng lượng thần bí kia hoàn toàn phân giải và thôn phệ hết, khẩu vị của tiểu gia hỏa này lại càng ngày càng lớn. Nước biển của Vô Tận Hải nhất định là bảo bối, điểm này Tần Lãng có thể khẳng định, cho nên mặc dù hiện tại không thể luyện hóa hấp thu, nhưng Tần Lãng trước tiên có thể thu lại những nước biển này. “Đáng chết! Ngươi cái võ giả đáng chết này, chẳng lẽ ngươi cho rằng chính mình có thể luyện hóa hấp thu nước biển Vô Tận Hải của ta sao! Sai rồi, ngươi sẽ phải trả giá! Nước biển Vô Tận Hải này, đối với ngươi mà nói, đối với Thần Đạo tu sĩ, đó đều là sự tồn tại giống như độc dược, ngươi đây là đang tìm cái chết!” Ngữ khí của Bành Thiên hết sức dữ tợn, nó đương nhiên hi vọng Tần Lãng chết, nhưng thoáng cái bị Tần Lãng thôn phệ nhiều nước biển Vô Tận Hải như vậy, điều này khiến Bành Thiên cũng hết sức đau lòng, có trời mới biết Chư Thần Quốc Độ của Tần Lãng lại có thể chứa được nhiều nước biển như thế. “Ưm… độc dược sao? Bất kể thứ này là độc dược gì, ta đều không sợ hãi.” Nếu nói phương thức tấn công mà Tần Lãng không sợ nhất, đại khái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4970041/chuong-2324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.