"Tần tiên sinh, ngươi đã gieo kỳ độc trên người ta, có được hay không thả Hoa Phượng rời khỏi đây rồi?" Thiên Hạo lần đầu dùng ngữ khí khiêm tốn nói với Tần Lãng, đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời hắn dùng ngữ khí khiêm tốn với người khác, bởi vậy hắn chưa từng gặp phải thất bại thảm hại như vậy. Hơn nữa, theo Thiên Hạo thấy, hắn bại thật sự quá hèn nhát, không phải tài nghệ không bằng người, mà là tính sai, chỉ là bởi vì tính sai mà thôi. "Cho Hoa Phượng công chúa tự do? Ta khi nào đồng ý cho nàng tự do rồi?" Tần Lãng nhàn nhạt nói, "Chẳng lẽ ngươi còn chưa biết rõ ràng tình hình hiện tại, tất cả đều nên do ta quyết định, không phải sao?" Nghe Tần Lãng nói vậy, Thiên Hạo nắm chặt nắm đấm đến mức ục ục vang lên, nhưng hắn lại không dám đánh ra nắm đấm này, không phải sợ mình trúng độc, mà là lo lắng một khi quyền này đánh ra, Hoa Phượng công chúa sẽ hương tiêu ngọc vẫn trong tay Tần Lãng. "Hoa Phượng công chúa, nàng cùng ngươi trúng cùng một loại độc. Tuy nhiên, ngươi cũng coi là cao thủ, biết loại độc này phải chăng sẽ phát tác, đều là trong một ý niệm của ta, cho nên chỉ cần ngươi nghe lệnh ta, nàng sẽ không độc phát thân vong. Mặc dù ta ghét dùng nữ nhân để uy hiếp một người, nhưng đối với người như ngươi, ta thà thêm một sợi xích, nếu không ngươi căn bản sẽ không học được làm sao để trở thành một con chó biết nghe lời!" Những lời này của Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4969851/chuong-2134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.