Đao của Tống Đà rất mãnh, cho dù là Tần Miểu cũng nhận định như vậy, thậm chí Tần Miểu còn âm thầm hấp thu một chút đao ý, để cùng kiếm đạo của bản thân tiến thêm một bước đi ấn chứng, điều này hẳn là sẽ đối với kiếm đạo của nàng có sự thúc đẩy. Nhưng một mặt khác, Tần Miểu cảm thấy Tần Lãng càng thêm thâm bất khả trắc, bởi vì Tần Lãng đối mặt Tống Đà dưới sự tấn công cuồng mãnh như vậy, cư nhiên một bước chưa động! Tần Miểu tự nhận là nàng làm không được điểm này, cho dù là nàng có thực lực sánh ngang Tống Đà, nhưng cũng làm không được đến mức một bước bất động. Tần Miểu đã thấy Tần Lãng thi triển công phu, nhưng đại bộ phận thời gian Tần Lãng dùng đều là quyền đầu, rất ít sử dụng binh khí, mà lần này nàng rốt cuộc cũng có cơ hội được kiến thức "binh khí" của Tần Lãng rồi. Đồng thời, Tần Miểu cũng biết đao pháp của Tần Lãng là đến từ bọ ngựa rồi, có lẽ hắn cho rằng đao pháp của bọ ngựa chính là sắc bén nhất, mà trên thực tế cũng chứng minh bọ ngựa đao của Tần Lãng đích xác là tương đối cao minh, tấc bước không dời chính là bằng chứng tốt nhất. Đao pháp của Tống Đà, không nghi ngờ gì nữa là đại danh từ của bá đạo, cường hoành, hoa lệ, bởi vì một chiêu một thức của hắn nguồn gốc từ danh tướng đao pháp trong chiến tranh; mà bọ ngựa đao của Tần Lãng, có lẽ không hoa lệ đẹp mắt như vậy, nhưng lại là dị thường thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4969434/chuong-1717.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.