Ông lão Bão một lần nữa cẩn thận xem lại báo cáo tác chiến một lượt, vẻ mặt của ông càng ngày càng trở nên nghiêm nghị. Khi ông xem hết báo cáo, khép lại tập tài liệu, rồi sau đó thở dài một tiếng: "Nói như vậy, lần này các ngươi chỉ là thắng hiểm mà thôi?" "Thắng hiểm mà thôi!" Tần Lãng gật đầu nói, "Nếu như không có một chút vận may, có lẽ lần này chúng ta đã đại bại trở về, tổn thất thảm trọng rồi!" Hứng thú của ông lão Bão lập tức yếu đi rất nhiều, sau đó nói với Tần Lãng: "Dựa theo ý của ngươi, rất nhiều quân đội thông thường của chúng ta không thể tiến vào dị thế giới công thành chiếm đất sao?" "Có thể, trừ phi các ngươi có thể chịu đựng số lượng thương vong thảm thiết." Tần Lãng nghiêm mặt nói, "Chỉ một thành phố vong linh bé nhỏ, tùy tiện có thể xuất động trăm vạn đại quân. Nếu như các ngươi cũng có thể không màng sống chết của trăm vạn đại quân, hẳn là cũng có thể tham gia trận chiến như vậy." "Không màng sống chết của trăm vạn đại quân, ngươi cho rằng đám lão già chúng ta đều là quân phiệt sao?" Ông lão Bão nói, "Thật ra, chúng ta chỉ là muốn giải tỏa cơn ghiền một chút mà thôi. Nhưng nếu như phải hy sinh tính mạng của thủ hạ tướng sĩ làm cái giá, cơn ghiền chiến tranh như vậy cũng bỏ đi." Dù sao ông lão Bão cũng không phải người thường, rất nhanh liền khôi phục lý trí, biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm. Tuy nhiên, Tần Lãng thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4969383/chuong-1666.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.