Tần Lãng căn bản là không hề có ý định dính dáng đến số tiền này, bởi vì hắn cảm thấy không cần thiết. Số tiền này đều là tiền bẩn do những tên tham quan kia dùng các thủ đoạn đen tối, đẫm máu mà có được, thậm chí còn mang theo mùi máu tanh. Tần Lãng từ đầu đã không định lấy. Chẳng qua, hắn đùa giỡn nói: "Lão gia tử, quốc gia chúng ta đã giàu có như vậy rồi, đứng thứ hai thế giới, kinh tế sắp vượt qua Mỹ Quốc rồi, số tiền nhỏ này ta thấy cứ thế thì thôi ——" "Thôi cái gì mà thôi!" Bảo lão gia tử dường như nóng nảy: "Số tiền này cũng không phải là tiền nhỏ, hơn nữa quốc gia chúng ta đúng là đã giàu có rồi, nhưng quốc khố lại thiếu thốn. Ngươi không biết chính phủ bây giờ đều nợ tiền khắp nơi sao? Những phần tử tham nhũng này, làm việc không có bản lĩnh, nhưng kiếm tiền thì lại có một bộ một bộ, khi xưa Thanh triều có một Hòa Thân, là có thể bù hai năm thu nhập quốc khố, đây có phải là tiền nhỏ đâu? Tóm lại, số tiền này bất kể là nhiều hay ít, ngươi đều phải nộp hết vào quốc khố! Chẳng qua là đối với tiền của những giang hồ nhân sĩ kia, ta sẽ không hỏi ngươi nữa." "Được được được, ta chẳng qua chỉ là đùa giỡn với ngài lão gia tử mà thôi." Tần Lãng cười nói. "Hừ! Ngươi tiểu tử này! Làm rất tốt! Gần đây quốc khố eo hẹp, khắp nơi đều muốn tiền đầu tư, ngươi tốt nhất là nghĩ thêm chút biện pháp, vắt kiệt tiền của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4969094/chuong-1377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.