"Cái gì? Tiểu Tần... nàng... nàng là vị hôn thê của ngươi?" Vẻ mặt Đào mụ mụ quả thực như là bị Ngũ Lôi oanh đỉnh vậy. Trong sự cảm nhận của nàng, Tần Lãng đẹp trai, nhiều tiền, ra tay hào phóng, quả thực chính là con rể quý lý tưởng nhất trong lòng nàng, cũng là giấc mộng và niềm kiêu hãnh của nàng. Thế nhưng đột nhiên nghe được một "vị hôn thê", đối với Đào mụ mụ mà nói, quả thực không khác gì sét đánh giữa trời quang. Tần Lãng vội vàng dùng tinh thần lực "giao lưu" một phen với Nhậm Mỹ Lệ, sau đó nói: "A di, nàng ấy đùa với a di thôi, đây là biểu muội của ta —— Nhậm Mỹ Lệ. Nàng ấy đang học ở trường này, vẫn còn là học sinh cấp ba, sao có thể là vị hôn thê của ta được." "Ồ, là như vậy a, làm a di giật mình một phen." Đào mụ mụ thở phào một hơi, sau đó nói với Tần Lãng, "Tiểu Tần, không có việc gì thì qua đây chơi nhiều một chút a, a di làm chút đồ ăn ngon cho ngươi, ta thấy ngươi gần đây đều gầy đi rồi..." "Được, đa tạ a di, ta và biểu muội chuẩn bị đi một chuyến Du Thành phố, vậy hẹn gặp lại vào hôm khác." Tần Lãng thật vất vả mới lừa dối qua chuyện, cũng không muốn có chuyện ngoài ý muốn. "Được, đã các ngươi có chuyện, vậy liền nhanh đi làm việc đi." Đào mụ mụ vẫy tay chào tạm biệt Tần Lãng. Tần Lãng dẫn Nhậm Mỹ Lệ chuồn mất. Sau khi lên xe, Tần Lãng mới nói với Nhậm Mỹ Lệ: "Ta phải cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4969043/chuong-1326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.