"Tiểu tử, xem ngươi còn có thể trốn đến khi nào, dưới sự cảm ứng của Thánh Thai của ta, nhất cử nhất động của ngươi đều đã bị khóa chặt, ngươi giống như chim trong lồng." Bành Ứng Long vừa truy kích Tần Lãng vừa nói. "Bớt chút sức đi, nếu ngươi ghê gớm như vậy, đã sớm giết chết ta rồi." Tần Lãng cười lạnh nói, "Huống chi, ở đây còn có ba mươi người nữa, đừng tưởng bọn họ chìm xuống nước có thể sống bao lâu, bên dưới nước còn có quái vật ăn thịt người đấy." Vừa nghe Tần Lãng nhắc nhở như vậy, Bành Ứng Long lúc này mới ý thức được ba mươi người của Thuật Tông này sinh tử chưa biết, xem ra hắn quả thật là có chút đắc ý vênh váo rồi. Nhưng mà, Bành Ứng Long đương nhiên không chịu ở trước mặt Tần Lãng để mất khí thế, cho nên hắn nói với Tần Lãng: "Chỉ cần ta chém giết Tông chủ của Độc Tông, cho dù là hy sinh ba mươi đệ tử Thuật Tông, vậy cũng không liên quan gì, huống chi, đều là một đám phế vật." "Ồ, rất tốt." Tần Lãng cười nhạt một tiếng, "Ngươi đã không quan tâm đến sống chết của bọn họ, ta đương nhiên càng không quan tâm, nhưng mà, ngươi muốn giết ta, vậy quả thực chính là nằm mơ." "Ngươi muốn sống sót dưới tay ta, đó mới là nằm mơ." Bành Ứng Long cười gằn một tiếng, "Vừa rồi ta còn chưa xuất toàn lực đấy, ngươi biết ta vì sao lại chọn quyết chiến với ngươi ở đây không?" "Ta không muốn nghe quá nhiều lời nói vô nghĩa." Tần Lãng trực tiếp ngắt lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4968947/chuong-1230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.