"Chủ nhân, người lại dám để lại một viên Chân Phẩm Linh Đan và mười giọt Long Huyết cho thanh linh kiếm vô dụng kia, thật không biết người nghĩ cái gì." Rời khỏi Lê gia, Đan Linh tiểu hòa thượng bắt đầu líu lo không ngừng phàn nàn với Tần Lãng. Nguyên nhân sự việc là trước khi rời khỏi Lê gia, Tần Lãng lại "trò chuyện" một phen với Xích Nhãn Linh Kiếm, cuối cùng Tần Lãng động lòng trắc ẩn, quyết định dốc toàn lực hỗ trợ thanh Xích Nhãn Linh Kiếm này tu hành. Kết quả, Đan Linh tiểu hòa thượng liền "ăn giấm", cho rằng Tần Lãng căn bản chính là đang lãng phí tài nguyên. Chân Phẩm Linh Đan đó, Tần Lãng tổng cộng cũng chỉ luyện chế mười ba viên mà thôi, cho Đan Linh tiểu hòa thượng một viên, Tần Lãng tự mình phục dụng một viên, hiện tại lại cho Xích Nhãn Linh Kiếm một viên, cũng chỉ còn lại mười viên. Huống chi, tên Bàn Hổ kia chỉ sợ thiếu không được một viên, nói ra thì, Đan Linh tiểu hòa thượng đều là đau lòng cho Tần Lãng. Ngoài ra, Xích Nhãn Linh Kiếm lại không phải vì Tần Lãng phục vụ, điều này khiến Đan Linh tiểu hòa thượng càng thêm bất mãn. "Được rồi, vẻn vẹn một viên đan dược mà thôi, không biết ngươi đang ăn giấm gì." Tần Lãng hừ một tiếng, "Huống chi theo ý ta, cung cấp tài nguyên cho Xích Nhãn Linh Kiếm, sau này khẳng định sẽ có chỗ dùng." "Chỗ dùng gì?" Đan Linh tiểu hòa thượng đây là muốn hỏi cho ra lẽ. Tần Lãng cười mà không nói, Đan Linh tiểu hòa thượng tiếp tục truy hỏi mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4968923/chuong-1206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.