“Dừng lại.” Khi Tần Lãng còn cách cổng đạo quán hai trăm mét, một đạo sĩ mặc đạo bào màu trắng quát dừng lại hắn. Đạo sĩ này hoàn toàn khác biệt với những đạo sĩ khác trong đạo quán, trên người hắn không hề có khí tức từ bi của người theo tôn giáo, ngược lại còn có một loại khí thế lạnh lùng, túc sát ở trên người. “Đi về phía trước thêm một bước nữa, chết.” Đạo sĩ áo trắng lần nữa phát ra cảnh cáo về phía Tần Lãng, đương nhiên đây không phải là cảnh cáo bình thường, bởi vì Tần Lãng hoàn toàn tin tưởng lời đối phương nói. Chỉ cần Tần Lãng đi về phía trước thêm một bước nữa, đối phương nhất định sẽ ra tay tàn nhẫn, bởi vì người trước mắt, hắn căn bản cũng không phải là đạo sĩ gì, mà là sát thủ, sát thủ do Đạo giáo bồi dưỡng ra, chỉ có thế mà thôi. Người theo tôn giáo có thể chia thành mấy loại, ví dụ như hòa thượng, đạo sĩ, ni cô, mục sư vân vân, nhưng sát thủ cũng chỉ có một loại, bọn họ đều làm cùng một chuyện: giết người. Sở dĩ một tôn giáo có thể lớn mạnh, chính là bởi vì bọn họ có hai loại vũ khí: kinh thư và trường kiếm. Đối với những tín đồ theo đạo, bọn họ dùng kinh thư để tẩy não khống chế; đối với những dị giáo đồ mà kinh thư không cách nào khống chế, cũng chỉ có thể dùng kiếm để giải quyết. Cho nên tôn giáo không chỉ cần giáo sĩ, mà còn cần Sở Tài Phán, đao phủ. “Ha ha, nơi này của các ngươi không phải đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4968874/chuong-1157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.