Đây là lần đầu giao phong, người thắng là Tần Lãng. Nhưng lại không phải giao phong giữa Tần Lãng và Thạch Hiếu Thiên, bởi vì Thạch Hiếu Thiên cũng chỉ là một con chó của Quách Quốc Nguyên mà thôi, căn bản không có tư cách trở thành đối thủ của Tần Lãng. Thạch Hiếu Thiên đã xong đời rồi, mặc dù bây giờ hắn còn đang nằm trong bệnh viện, nhưng nghe nói sau này cũng chỉ có thể đi làm bảo vệ đường, hắn bị tân nhiệm đại lão bản cách chức triệt để. Nghe được tin tức này, Ngô Văn Tường vô cùng vui mừng, nhưng cũng chỉ là vui mừng một lát mà thôi, bởi vì Ngô Văn Tường rất nhanh đã hiểu rõ cho dù là Thạch Hiếu Thiên không làm được cục trưởng, thì vẫn không đến lượt hắn, bởi vì hắn là cựu thần của Hứa Sĩ Bình, Quách Quốc Nguyên bày rõ là không thể nào trọng dụng hắn. Quả nhiên, sau khi Thạch Hiếu Thiên bị điều đi làm bảo vệ đường, cục trưởng cục cảnh sát An Dung thị rất nhanh lại thay đổi một vị. Đối với người dân bình thường của An Dung thị mà nói, cục trưởng cục cảnh sát đã coi như là đại quan không tầm thường rồi, nhưng đối với tân nhiệm đại lão bản Bình Xuyên tỉnh mà nói, đổi một cục trưởng cũng chỉ là chuyện một cuộc điện thoại. Mặc dù đã đá Thạch Hiếu Thiên xuống, nhưng tâm tình của Quách Quốc Nguyên lại không hề tốt lên chút nào, bởi vì hắn biết lúc này Hứa Sĩ Bình ở xa Nam Hải tỉnh nhất định đang xem trò cười của hắn, bản ý của Quách Quốc Nguyên là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4968817/chuong-1100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.