Vân Mông sơn, cách An Dung thị ba trăm cây số. Trên núi có một tiểu đạo quán hơi có vẻ lụn bại, tựa hồ có rất ít người đến đây. Tuy nhiên, hiện tại bên trong chính sảnh đạo quán này, lại có một già một trẻ hai đạo sĩ và một thiếu nữ, vây quanh một bàn vuông nhỏ, trên bàn vuông nhỏ hơi nước bốc lên nghi ngút, giữa toàn bộ gian phòng tràn ngập mùi thơm trà dại. Trà sơn tuy thơm, nhưng sự chú ý của tiểu đạo sĩ kia lại đặt trên người thiếu nữ, hơn nữa không chút kiêng kỵ nói: "Ta nói cô nương, ngươi cứ cẩn thận suy nghĩ một chút đi, ta và sư phụ đều là người trong chốn thần tiên, ta nhìn trúng ngươi cũng là phúc phận của ngươi, sau này ngươi trở thành song tu đạo lữ của ta, công phu tự nhiên sẽ tiến triển ngàn dặm mỗi ngày, không biết bao nhiêu người sẽ hâm mộ ngươi đây." "Xin lỗi, ta đối với ngươi không có chút hứng thú nào." Thiếu nữ lạnh lùng nói, nếu như không phải vì nàng biết hai đạo sĩ này quá lợi hại, e rằng nàng thậm chí đã mở miệng mắng chửi thảm thiết rồi. "Tiểu cô nương, lời đừng nói quá tuyệt tình." Lão đạo sĩ vừa uống trà vừa nói: "Đồ đệ của ta coi trọng ngươi, đó là vận may ba đời của ngươi, nếu như có thể trở thành song tu đạo lữ của hắn, thì đó quả thực là phúc phận tu hành ba đời của ngươi. Ở trong thế tục, công phu này của ngươi vẫn coi là không tệ, nhưng trong mắt bọn ta, ngay cả công phu mèo ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4968762/chuong-1045.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.