"Ừm... nếu nói về y thuật, ta đích xác là mạnh hơn không ít so với đám lang băm bình thường." Tần Lãng cảm thấy y thuật của mình coi như tạm được, nhưng nếu dùng để làm "biển chữ vàng" cho Độc Tông thì hình như vẫn có chút không ổn. Độc Tông mà biến thành trị bệnh cứu người, đó không phải là cướp chén cơm của Dược Tông sao? Có điều, vừa nãy Lạc Tân đã nói phải lớn mật tưởng tượng, tinh tế thiết kế, cho nên Tần Lãng cũng mạnh dạn tưởng tượng một phen, suy nghĩ một chút về những thứ Độc Tông có thể dùng để dựng chiêu bài. Thế là, Tần Lãng ngẩng nhìn bầu trời xám xịt trầm tư một hồi, rồi quả nhiên là nghĩ ra được một cách. Nếu là Độc Tông, vẫn là không thể tách rời chữ "độc" này, nhưng Tần Lãng nghĩ không phải là hạ độc, mà là làm thế nào để giải độc, bài độc cho người khác. Hiện nay kinh tế Hoa Hạ bay cao, địa vị quốc tế càng ngày càng tăng lên, đời sống nhân dân cũng càng ngày càng tốt, quả thực chính là "thịnh thế hưởng thái bình" như lời ca tụng. Nhưng, nhân tố không hài hòa nhất ảnh hưởng đến Hoa Hạ hiện nay là gì, đó chính là một chữ: Độc! Có người châm biếm rằng cuộc sống một ngày của người dân bình thường trong thời đại Hoa Hạ: "Buổi sáng uống một chén sữa Tam Lộc chứa cyanide, hai cái bánh bao nhuộm màu, thêm một cây lạp xưởng có chất tạo nạc, cắt một quả trứng muối đỏ Sudan; buổi trưa mua cá được nuôi bằng thuốc tránh thai, giá đỗ độc, trái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4968690/chuong-973.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.