“Người của phân đà Thành Nam? Ngươi bây giờ xem như là tiểu đệ của Thạch Kiến sao?” Tần Lãng hỏi Trương Lượng. “Vâng.” Trương Lượng vội vàng đáp một tiếng. “Nếu là tiểu đệ của Thạch Kiến, sao lại không có chút cốt khí nào?” Tần Lãng cười lạnh nói, “Huynh đệ của Ngọa Long Đường, từ khi nào lại biến thành chó của kẻ có tiền, người ta gọi một tiếng là các ngươi liền ba ba chạy đến, quả thật là làm mất mặt bang hội! Xem ra, cần thiết phải để Thạch Kiến dạy dỗ lại các ngươi quy củ.” Vừa nghe nói Thạch Kiến sẽ dạy dỗ lại quy củ, bất kể là Trương Lượng hay tiểu đệ của hắn đều sợ đến tái mặt. Thạch Kiến, biệt danh của tên này chính là “Đá Điên”, tuy địa vị ở Ngọa Long Đường hiện nay đã được nâng cao, nhưng tính tình lại chẳng giảm đi chút nào, nếu để Thạch Kiến dạy dỗ lại quy củ thì e rằng đám người Trương Lượng này không chết cũng phải lột một lớp da. “Tần tiên sinh… xin ngài giơ cao đánh khẽ tha cho chúng tôi đi.” Trương Lượng sợ đến mức sắc mặt đều đen lại. “Thôi được rồi! Lão tử cũng không có thời gian dạy học cho các ngươi, mau cút đi. Nhớ kỹ một điều, các ngươi có thể bán mạng cho đại ca, huynh đệ trong bang hội, nhưng không thể làm chó cho kẻ có tiền! Nếu không, lần tiếp theo trực tiếp cút khỏi Ngọa Long Đường!” Tần Lãng hừ lạnh một tiếng. Đám người Trương Lượng như được đại xá, liền một mạch chạy trối chết. Mà Chu Tiến, trên mặt lộ ra thần sắc không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4968532/chuong-815.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.