Ai cũng nói chuột chạy qua đường ai cũng hô đánh, nhưng tình hình lúc này lại hoàn toàn trái ngược, biến thành một đàn chuột chạy qua đường đang đuổi theo mấy tên lưu manh, không chỉ đuổi theo mà còn cắn xé, cảnh tượng thảm không nỡ nhìn. Quán nướng cũng là một mảnh hỗn loạn, dù sao khi nhìn thấy đàn chuột kết đôi này, bất kể là ai thì sức ăn cũng sẽ giảm đi rất nhiều, hơn nữa những con chuột này lại cuồng bạo như vậy, ai cũng không muốn ở lại đây. Những người đang ăn đồ nướng liền tán loạn. Tựa hồ tất cả mọi người đều quên trả tiền. Tần Lãng và Đào Nhược Hương cũng nhân lúc hỗn loạn mà bỏ chạy. "Chúng ta còn chưa trả tiền kìa —— nhưng thôi bỏ đi, những ông chủ quán nướng bên bờ sông An Dung thị này, tất cả đều là những người lắm tiền nhiều của, hôm nay cứ xem như bọn họ mời khách vậy." Khi bỏ chạy, Đào Nhược Hương tiện tay lấy một chai bia, Tần Lãng cũng không ngoại lệ, hai người cầm chai bia đụng một cái. "Đào di, bỗng dưng nhặt được một viên nhẫn kim cương, tâm trạng có phải hay không đã tốt hơn rất nhiều?" Tần Lãng cười nói. Tâm trạng của Đào Nhược Hương đích xác là tốt hơn rất nhiều, nàng phát hiện rằng khi ở chung một chỗ với tên tiểu tử Tần Lãng này, tâm trạng sẽ không giải thích được mà trở nên tốt hơn, có lẽ là vì tên này luôn cười vô tư vô lo. "Những con chuột kia là do ngươi làm ra?" Đào Nhược Hương hỏi Tần Lãng. "Đúng vậy." Đối với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4968528/chuong-811.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.