Vương Hùng Châu chết không nhắm mắt, bởi vì trước khi chết hắn cũng không hiểu rõ nguyên nhân Tần Lãng giết hắn. “Bởi vì ta không thích hợp tác với những kẻ chơi đùa âm mưu quỷ kế.” Tần Lãng nhìn Bành Việt Sơn nói, dường như đang giải thích cho hắn lý do giết Vương Hùng Châu, “Còn về ngươi – ta thấy ngươi hẳn không phải một kẻ âm mưu gia, có thể nói cho ta biết nguyên nhân các ngươi Ngũ Hổ Đoạn Hồn Đường vì sao lại đến đây không?” Bành Việt Sơn biết, Tần Lãng nhìn như đang giải thích nguyên nhân giết Vương Hùng Châu cho hắn, nhưng thực chất lại đang cảnh cáo hắn: Đã có thể giết chết Vương Hùng Châu, đương nhiên cũng không ngại giết chết hắn. Bành Việt Sơn hiểu rõ đạo lý trong đó, hắn thở dài một tiếng: “Không ngờ ngươi tuổi còn trẻ, hành sự vậy mà như thế tàn nhẫn! Chẳng lẽ sư môn của ngươi không dạy ngươi đạo lý “được tha người thì nên tha người” sao?” Tần Lãng nghe Bành Việt Sơn đánh giá, vậy mà bật cười, dường như nghe phải một câu chuyện cười rất buồn cười vậy, bởi vì nếu lời này của Bành Việt Sơn mà để lão độc vật nghe thấy, lão độc vật nhất định sẽ không chút do dự mà bóp chết Bành Việt Sơn. Bởi vì theo lão độc vật thấy, Tần Lãng là truyền nhân của hắn, không những không tính là tâm ngoan thủ lạt, mà Tần Lãng đơn giản là quá “nhân từ” rồi. Điểm duy nhất lão độc vật không hài lòng về Tần Lãng chính là vì Tần Lãng hành sự quá “nhân từ”. Có lẽ là lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4968479/chuong-762.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.