Sau khi cuốn lấy những người của Vương Hùng Châu, Hắc Tuyết Nha đã tản đi. Nhưng sắc trời lại dần dần ảm đạm xuống, đây là bởi vì hoàng hôn sắp đến, ánh sáng trong sơn cốc cũng bắt đầu suy yếu. Mà ngay trước khi hoàng hôn buông xuống, nơi đây lại có một đội khách không mời mà đến. Đội người này có tổng cộng bảy người, tất cả đều là tăng lữ, mà trong đó sáu người đều là Lạt Ma trung lão niên. Sáu vị Lạt Ma già này đều mặc tăng bào màu xám vô cùng chất phác, và đều đi chân trần. Người cầm đầu lại là một thiếu niên tăng lữ, người này lại mặc tăng bào lụa tơ tằm trắng như tuyết, mà dưới chân còn mang một đôi trường ủng trắng như tuyết, ngay cả phật châu trên ngực cũng là phật châu bạch ngọc không có một chút tỳ vết nào. Không chỉ riêng Tần Lãng, cho dù là bất luận người nào cũng có thể nhìn ra thân phận của thiếu niên tăng lữ này không hề đơn giản. Mà trên thực tế, thiếu niên tăng lữ này không những không đơn giản, mà còn coi trời bằng vung, ánh mắt của hắn khi lướt qua trên thân thể mỗi người, đều cao cao tại thượng như thế, phảng phất như hắn là kim điêu tiếu ngạo trường không trên cao nguyên, mà những người như Tần Lãng đều chỉ là đám côn trùng hèn mọn nằm rạp trên mặt đất vậy. Sáu vị tăng lữ trung lão niên cung kính đứng phía sau thiếu niên tăng lữ, cuối cùng ánh mắt của thiếu niên tăng lữ này rơi vào trên thân Tác Lãng: “Tác Lãng, ngươi tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4968467/chuong-750.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.