Người của Vương Hùng Châu đương nhiên không dám chĩa súng vào Tần Lãng và những người khác nữa, chỉ riêng Vệ Hàn một mình cũng đủ để uy hiếp những tay súng của Vương Hùng Châu rồi. "Kiến Tượng, các ngươi đã vào bằng cách nào vậy?" Lúc này, Tần Lãng mới thấp giọng hỏi Kiến Tượng Hòa thượng. "Chủ nhân, bọn họ dùng khinh khí cầu cộng thêm bom khói để đi vào, có bom khói thì những con chim quái dị kia không cách nào tấn công bọn họ được nữa." Kiến Tượng Hòa thượng giải thích, "Sau khi bọn họ tiến vào đây, chúng ta đã chế phục người bên ngoài, rồi dùng phương pháp tương tự để đi vào." Tần Lãng hơi gật đầu. Thực ra, hắn cũng biết Thạch Phật kia chắc chắn không cản được Vương Hùng Châu và bốn "Đao khách" này. Mặc dù trí tuệ của cổ nhân xây dựng nơi đây rất cao minh, nhưng cổ nhân có cao minh đến đâu cũng không thể nào dự đoán được trình độ khoa học kỹ thuật ngày nay. Với chức vị quan lại và sức ảnh hưởng của Vương Hùng Châu trong quân đội, tài nguyên trong tay hắn lớn đến mức nào, cho dù là khinh khí cầu hay bom khói, đối với Vương Hùng Châu mà nói đều là một bữa ăn sáng. Cho nên, Tần Lãng đã sớm đoán được hai nhóm người này sớm muộn gì cũng sẽ vào sơn cốc, chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi. Mặc dù bị hai nhóm người này bắt gặp ngay tại trận, nhưng Tần Lãng lại cảm thấy như vậy cũng không tệ. Hắn vốn định rời khỏi đây, bởi vì hắn căn bản không hiểu rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4968459/chuong-742.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.