Cười lớn xong, quay lại chuyện chính, Tần Lãng nói với Vũ Minh Hầu: "Vũ tiên sinh, trà này ta đã uống rồi, chúng ta nói chuyện chính đi, ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào?" "Ta muốn nghe ý nghĩ của ngươi trước." Vũ Minh Hầu nói. "Thật ra, ta không hiểu rõ bối cảnh của Vũ tiên sinh, cũng không biết Long Xà Bộ đội của ngươi có lai lịch thế nào. Nhưng đã tôn chỉ cao nhất của các ngươi là tất cả vì lợi ích quốc gia và dân tộc, thì đáng để ta kính trọng. Ta chỉ là một tiểu tốt vô danh giang hồ, hiện tại chỉ làm một chút chuyện đủ khả năng, thay đổi một chút tình trạng xung quanh mình, cũng không tính được có đại lý tưởng gì. Nhưng, không giống rất nhiều đại nhân vật giang hồ, ta thấy được là tầng lớp đáy của giang hồ, cũng chính là cái gọi là hắc bang. Trong mắt rất nhiều giang hồ nhân sĩ, hắc bang tựa hồ cũng là những kẻ không coi là gì, nhưng ta không nghĩ như vậy, ta cho rằng hắc bang mới là mấu chốt ảnh hưởng đến toàn bộ giang hồ thậm chí toàn bộ quốc gia." Tần Lãng lần đầu tiên thẳng thắn nói ra ý nghĩ trong lòng mình, bởi vì Tần Lãng biết, nếu như là lão độc vật, lão nhân gia ông ta đối với hắc bang căn bản là không hề hứng thú, đúng như Tần Lãng đã nói, trong mắt lão độc vật, những hắc bang đó đều chỉ là những kẻ không coi là gì. Vũ Minh Hầu trầm ngâm một lát, tựa hồ cũng đang phỏng đoán lời nói này của Tần Lãng, rồi mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4968309/chuong-592.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.