"Ta chỉ là nói ví dụ mà thôi." Tần Lãng nói, "Nói thật, ngươi ** ta làm gì?" "Cô nãi nãi thích chụp ảnh, nhìn thấy một con mèo, con chó, chỉ cần thấy thuận mắt, đều sẽ chụp ảnh. Dáng vẻ vừa rồi của ngươi không tệ, cho nên ta đã chụp mấy tấm." Nhậm Lệ nói. Nàng cảm thấy Tần Lãng thuận mắt, không biết là ý nghĩa khen ngợi hay chê bai, bởi vì nếu là khen ngợi thì vì sao nàng lại đem Tần Lãng so sánh với mèo, chó chứ? "Nhậm tiểu thư, trước đây chúng ta không phải đã nói chuyện thỏa thuận xong rồi sao, từ nay về sau, chúng ta không can thiệp chuyện của nhau." Tần Lãng nói với Nhậm Lệ. "Ta không có can thiệp ngươi nha." Nhậm Lệ vừa lật xem ảnh vừa nói, "Còn rất ăn ảnh — đúng rồi, ngươi làm xong việc ở An Dung thị rồi co cẳng rời đi, sao không thông báo cho cô nãi nãi?" Đừng nói, Tần Lãng thật sự đã quên mất chuyện này. Điều quan trọng nhất là, Tần Lãng căn bản không hề lưu ý đến sự tồn tại của Nhậm Lệ. Không biết vì sao, trong nội tâm Tần Lãng đối với Nhậm Lệ có một loại cảm giác bài xích không tên, không biết là bởi vì lão độc vật đã bao biện hôn nhân, hay là bởi vì thân phận của Nhậm Lệ, cũng hoặc là bởi vì Nhậm Lệ còn chưa trưởng thành, quá mức tiếp cận nàng sẽ khiến Tần Lãng có một loại cảm giác phạm tội. Nhưng tóm lại, Tần Lãng chính là không thích ứng với sự tồn tại của Nhậm Lệ. "Tai mắt của Nhậm đại tiểu thư ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4968289/chuong-572.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.