"Ha, thanh niên nhân bây giờ, không ngờ đều cuồng vọng như vậy a!" Lâm Thế Long đang quan chiến, nói với Tạ Đức Nguyên bên cạnh. "Lão Lâm à, ta nhớ ngươi lúc trẻ tuổi cũng rất cuồng vọng a." Tạ Đức Nguyên hoài niệm nói, "Ta nhớ có một lần, ngươi hình như đã đánh nhau với người phái Thiếu Lâm đúng không?" "Vô nghĩa! Cái hòa thượng Thiếu Lâm kia lại dám trêu ghẹo phụ nữ, tuy rằng chỉ là một nữ tử thanh lâu, nhưng cũng không thể để hòa thượng trêu ghẹo được chứ." Nhắc tới chuyện năm đó, Lâm Thế Long cảm thấy mình hình như trẻ ra rất nhiều. Bất quá, lực chú ý của Lâm Thế Long vẫn là đặt ở trên người Lâm Vũ Hào và Tần Lãng. Mặc dù trên giang hồ "đáp thủ" cũng không phải là sinh tử tương bác, nhưng Lâm Vũ Hào dù sao cũng là cháu trai của Lâm Thế Long, Lâm Thế Long vừa không muốn nhìn thấy Lâm Vũ Hào chịu thiệt, mất mặt, nhưng cũng không muốn nhìn thấy Lâm Vũ Hào cùng những người của Ca Lão Hội này làm cho quan hệ trở nên căng thẳng. Lâm Vũ Hào nghe những lời "cuồng vọng" của Tần Lãng, cười nhạt một tiếng: "Ngươi đã Tần tiên sinh có tự tin như vậy, vậy ta liền đắc tội rồi!" Phập! Lâm Vũ Hào ra quyền như thiểm điện, hướng thẳng mặt Tần Lãng mà đánh tới. Hồng Môn Quyền Pháp, thoát thai từ Thiếu Lâm, từ trước đến nay nổi tiếng bởi sự cương mãnh. Một quyền này của Lâm Vũ Hào, tấn mãnh như bôn lôi, nhất là ở sát na ra quyền, cho người ta cảm giác dường như là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4968274/chuong-557.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.