Tần Lãng biết Phương Bách Thu đến để ủng hộ mình, nhưng Tần Lãng không hiểu vì sao Phương Bách Thu lại muốn ủng hộ mình, dù sao hắn cũng coi là một trong những đối tượng bị Lục Phiến Môn giám sát, Phương Bách Thu dường như không cần thiết phải "thiên vị" hắn. "Chẳng lẽ là... Ta thao! Không thể nào đâu?" Ngay lúc này, một ý nghĩ cực kỳ hoang đường chợt nảy ra trong đầu Tần Lãng, hắn cảm thấy sở dĩ Phương Bách Thu thiên vị hắn, làm không tốt là vì lão độc vật. Nếu như là vì lão độc vật, vậy chẳng phải lão độc vật đã đắc thủ rồi sao? Chẳng lẽ lão độc vật đã "gạo sống nấu thành cơm" với nữ bộ đầu Phương Bách Thu rồi sao? Chắc chắn là như vậy! Phương Bách Thu tuy không tính là đại mỹ nữ gì, nhưng với thân phận một phương bộ đầu, khí chất xuất chúng, anh tư hiên ngang, đặt vào cổ đại cũng coi như một nữ anh hùng, người trên giang hồ chắc chắn sẽ tranh nhau theo đuổi; trái lại lão độc vật, hoàn toàn là một lão sắc quỷ bỉ ổi, không hề có chút khí phách anh hùng nào, nếu trong tình huống bình thường, Tần Lãng cảm thấy Phương Bách Thu căn bản không thể nào coi trọng lão độc vật. Có thể dùng một câu mà Nhậm Lệ Mỹ thường nói để hình dung: "Trừ phi nàng ta là một kẻ mù mắt (ý là mù mắt hoặc mắt mù),nếu không không thể nào coi trọng hắn!" Quả thật, Phương Bách Thu làm sao có thể minh châu ám đầu mà coi trọng lão độc vật được, cho nên nguyên nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4968270/chuong-553.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.