Tần Lãng đã bị điểm danh, đương nhiên không thể tiếp tục ẩn mình nữa, cho nên hắn từ trong đám người đi ra, hướng về người của phái Thanh Thành nói: "Ta chính là người các ngươi muốn tìm." "Rất tốt. Bản nhân Thanh Linh Tử, nghe nói Thanh Dương Tử phế vật kia chính là bị ngươi làm bị thương?" Trong số những người của phái Thanh Thành, một trung niên nhân trông có vẻ không ai bì nổi bước ra, người này sau lưng cõng một thanh cổ kiếm, tuy rằng thanh kiếm này không xuất vỏ, nhưng đã khiến Tần Lãng cảm thấy một loại hàn ý sắc bén, xem ra thanh kiếm này chắc hẳn cũng không phải phàm phẩm. "Không sai, Thanh Dương Tử là bị ta đánh bị thương. Đúng rồi, hắn chết rồi à?" Tần Lãng rất lạnh nhạt hỏi, giống như đang nói một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể. "Nhờ hồng phúc của ngươi, hắn vẫn chưa chết." Thanh Linh Tử hừ lạnh một tiếng, "Hắn tuy rằng là một phế vật, nhưng dầu gì cũng là người của phái Thanh Thành, danh tiếng của phái Thanh Thành không cho người khác làm bẩn, cho nên nếu như ngươi biết điều, thúc thủ chịu trói cùng ta về phái Thanh Thành, chờ đợi môn phái xử lý. Những người còn lại, ta cũng sẽ không xuất thủ đối phó bọn họ nữa." Lời của Thanh Linh Tử nghe có vẻ rất "độ lượng", trên thực tế lại vô cùng ngông cuồng, vô cùng xảo quyệt, hắn nói chỉ cần Tần Lãng thúc thủ chịu trói, thì hắn sẽ không xuất thủ đối phó Lục Thanh Sơn cùng những người khác. Nhưng hắn không xuất thủ, cũng không có nghĩa là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4968266/chuong-549.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.