Nhược Hương, đương nhiên chính là Đào Nhược Hương. Sở dĩ Tần Lãng không sửa số điện thoại của Đào Nhược Hương thành "Đào lão sư", "Đào Nhược Hương", đó là bởi vì Tần Lãng đối với Đào Nhược Hương có thể nói là dã tâm bừng bừng. Tuy rằng hắn bây giờ còn không thể xưng hô Đào Nhược Hương là "Nhược Hương", nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho Tần Lãng đồng học sản sinh một chút huyễn tưởng đẹp đẽ, chí ít có thể sửa tên điện thoại của nàng thành "Nhược Hương". Nghe rất thân thiết, thậm chí còn rất thân mật. Trước đây khi nghe điện thoại, Tần Lãng có thể dùng cái này để huyễn tưởng một chút, nhưng bây giờ điện thoại di động rơi vào trong tay Nhậm Mỹ Lệ, đây chính là cực kì không ổn. Lại càng không tốt là, Nhậm Mỹ Lệ đã ấn nút nhận cuộc gọi. "Alo... Tần Lãng à, ta là Đào lão sư, ta phát hiện hình như có người đang theo dõi ta, mà lại không chỉ một người." Đào Nhược Hương nói với Tần Lãng. Tần Lãng đặt ngón tay lên trên môi, làm một động tác ra hiệu im lặng với Nhậm Mỹ Lệ, rồi sau đó nói vào điện thoại: "Đào lão sư, cô đừng hoảng, cô bây giờ đang ở chỗ nào, ta lập tức qua đó?" "Ta ở cổng trung tâm thương mại Thái Bình Bách Hóa trong khu nội thành, ở đây nhiều người, tạm thời tương đối an toàn." Đào Nhược Hương nói. "Được, ta đi ngay!" Tần Lãng đưa tay liền đi cầm điện thoại di động của mình. Lần này, Nhậm Mỹ Lệ không làm khó Tần Lãng, để Tần Lãng cầm lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4968219/chuong-502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.