Cổ tay Bành Long bị rạch một vết, đối với hắn mà nói, vốn dĩ không phải là vết thương chí mạng, nhưng vấn đề mấu chốt là vết thương nhỏ này lại tạo ra nỗi đau kịch liệt, cho dù là nhân vật hung ác như Bành Long cũng không chịu đựng được loại đau đớn này, súng lập tức rơi trên mặt đất, trong miệng hắn cũng bắt đầu rên rỉ đau đớn. “Ám khí… độc dược… ngươi chẳng lẽ là người của Đường Môn?” Bành Long vừa rên rỉ đau đớn, vừa không cam lòng hỏi, Bành Long cũng coi như là người trong giang hồ, tự nhiên biết tiếng tăm của Đường Môn, cũng biết Đường Môn nổi tiếng với ám khí và độc dược. “Ngươi cứ tự nhiên mà đoán.” Tần Lãng hừ lạnh một tiếng, “Nhưng mà, ngươi đoán thế nào cũng vô dụng, bởi vì hôm nay ngươi chết chắc rồi. Hơn nữa, xét thấy sự kiêu ngạo của ngươi vừa rồi, ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng như vậy.” Nói xong, Tần Lãng đi lên trước nhặt khẩu súng trên mặt đất lên, sau đó nắm lấy Bành Long nhấc lên. Bành Long bị Huyết Đường Lang tấn công, kịch độc nhập thể, rơi vào trong tay Tần Lãng, tự nhiên không cách nào giãy giụa được. Tần Lãng kéo Bành Long đến góc rìa bãi tập, nơi đây trồng mấy gốc cây bạch dương, ánh đèn mờ ảo từ xa căn bản không thể chiếu tới đây, cho nên nơi này hầu như là một vùng tăm tối. Tần Lãng vứt Bành Long dưới gốc cây, sau đó nhàn nhạt nói: “Gốc bạch dương này, lớn không tốt lắm, có thể là do thiếu dinh dưỡng.” “Ngươi… ngươi muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4968192/chuong-475.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.