Lúc này mặt trời đã lặn về tây, máu rắn, xác rắn trong núi rừng dưới ánh sáng chiều tà chiếu rọi, trông đặc biệt thảm liệt. Đương nhiên, bản thân Tần Lãng cũng có chút thảm liệt, bởi vì trước ngực còn có một vết thương rất dài, cuộc tao ngộ trước đó, quả thực như là đã đi một chuyến ở quỷ môn quan. Tần Lãng biết đã đến lúc rời khỏi đây rồi, trong tình huống bị thương, hắn tuyệt đối không muốn đối mặt với bộ đầu Lục Phiến Môn nữa. Hơn nữa, thực lực của vị Phương Bách Thu kia, chỉ sợ còn lợi hại hơn cả Ngô Ảnh Mộng này, người cảnh giới Thông Huyền, quả nhiên là không dễ chọc. Chỉ là Tần Lãng không ngờ lão độc vật thế mà lại thất hẹn, vốn dĩ lão độc vật và Tần Lãng đánh cược, chỉ cần Tần Lãng có thể một mình rời khỏi An Dung thị, lão độc vật sẽ đưa Tần Lãng an toàn trở về Hạ Dương, nào biết được lần này lão độc vật thế mà lại thất hẹn. Tần Lãng trong lòng buồn bực quá, nếu lão độc vật ở đây thì hôm nay hắn có lẽ đã không bị thương rồi. "Sao thế, ngươi đã muốn đi rồi sao?" Khi Tần Lãng rời khỏi rừng cây, một âm thanh vang lên, đây là âm thanh mà Tần Lãng lúc này không muốn nghe nhất —— đây là tiếng của Phương Bách Thu. Ve sầu bắt bọ ngựa, chim sẻ rình sau; cò trai tranh chấp, ngư ông đắc lợi, nữ nhân này cuối cùng vẫn đợi được cơ hội tốt. Quả nhiên, bóng dáng Phương Bách Thu chặn đường xuống núi của Tần Lãng. "Giao dịch của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4968160/chuong-443.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.