“Để ngươi biết cũng không sao, dù sao ngươi cũng là người phải chết.” Người thanh niên giọng điệu cuồng vọng giống Tần Lãng, “Ta gọi là Diệp Trung Thiên, là em trai ruột của Diệp Trung Thạch. Nhưng mà, ta không giống hắn, ta không thích dùng súng. Hơn nữa, ta muốn hắn biết, ta mạnh hơn hắn. Đáng tiếc là hắn chết trong tay ngươi, bây giờ ta chỉ có thể giết chết ngươi, mới có thể chứng minh ta mạnh hơn hắn.” “Diệp Trung Thiên. Cái tên cũng không tệ, nhưng mà ta có thể giết chết Diệp Trung Thạch và Diệp Hải Minh, ngươi cho rằng ngươi một mình đuổi tới, có thể giết được ta sao?” Tần Lãng không chút che giấu sự khinh thường của mình đối với người này. Tần Lãng vốn dĩ cho rằng người đuổi tới hẳn là người của Lục Phiến Môn, như vậy hắn liền có thể bắn chết một người của Lục Phiến Môn, như vậy hắn sẽ cảm thấy một chút cảm giác thành tựu, ai ngờ người tới lại là người của Diệp gia. Đối với Tần Lãng mà nói, hạ gục người của Diệp gia, thật sự không có gì gọi là cảm giác thành tựu. “Ta không tin ngươi một mình liền có thể giết được Diệp Trung Thạch và Diệp Hải Minh.” Diệp Trung Thiên cười lạnh nói, “Cho nên, ta cho rằng ta có thể giết ngươi —— ngươi chẳng qua chỉ là cảnh giới Dịch Cân mà thôi, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không nhìn ra sao?” “Nói thật, ta cũng không tin ngươi có thể giết chết hai người Diệp Trung Thạch và Diệp Hải Minh, nhất là Diệp Hải Minh!” Một âm thanh khác vang lên. Một bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4968128/chuong-411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.