Ăn xong mì, Tần Lãng toát mồ hôi toàn thân, cảm thấy khắp người thư thái hơn nhiều. Đang định thanh toán rời đi thì điện thoại của hắn reo lên, là lão độc vật gọi đến. Tần Lãng vội vàng nhấn nút nghe. "Tiểu tử ngươi! Ngươi xui xẻo rồi! Người của Lục Phiến Môn đã để mắt tới ngươi rồi!" Giọng lão độc vật không giống như đang nói đùa, bởi vì Tần Lãng có thể nghe thấy giọng lão độc vật mang theo chút lo lắng. "Chẳng lẽ là vì chuyện ở Côn Thành?" Tần Lãng cẩn thận hỏi. "Không rõ ràng lắm." Lão độc vật nói, "Tóm lại, ngươi phải cẩn thận một chút. Theo phán đoán của ta, lần này bọn họ không chỉ là quan sát ngươi từ xa nữa, mà là chuẩn bị ra tay với ngươi rồi." "Ra tay với ta? Ra tay thế nào?" "Đương nhiên là bắt ngươi. Hoặc là, giết chết ngươi!" Lão độc vật cười lạnh một tiếng, "Lần này đến cũng không phải là điều tra viên của Lục Phiến Môn, mà là bắt thủ. Những người này thiện về truy tung, bắt giết giang hồ nhân sĩ, bọn họ là phi thường chuyên nghiệp, tiểu tử ngươi tự cầu phúc đi." "Lão độc vật, sao ngươi biết? Ngươi có phải hay không đã nhìn thấy bọn họ?" Tần Lãng hỏi. "Ta đương nhiên nhìn thấy bọn họ rồi." Lão độc vật hừ một tiếng, "Ta đang ở đối diện đường. Ngoài ra, vị bắt thủ kia đã ở bên trong tiệm mì rồi, ngươi đừng nhìn lung tung, nếu không hắn liếc mắt một cái sẽ biết sự tồn tại của hắn." "Vậy bây giờ ta phải làm sao?" Tần Lãng không có kinh nghiệm đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4968124/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.