“Vốn không phải, nhưng bây giờ đã là rồi.” Cho dù Tần Lãng không muốn bước vào giang hồ, nhưng hiện tại hắn cũng đã là người trong giang hồ rồi. Cổ ngữ nói hay lắm, quả nhiên là nơi có người thì sẽ có giang hồ, có giang hồ thì đương nhiên cũng sẽ có ân oán. “Nếu là người giang hồ, vậy ngươi có biết điều luật mà chúng ta, những người giang hồ, vẫn luôn sùng thượng là gì không?” Lão độc vật nói, “Ngươi nên biết, đáp án căn bản cũng không phải là pháp luật. Người giang hồ nếu đều tuân kỷ thủ pháp, vậy thì bọn họ không phải chân chính người giang hồ. Điều luật mà người giang hồ sùng thượng, chỉ có bốn chữ ——” “Mời nói.” “Khoái —— ý —— ân —— cừu!” Lão độc vật gằn từng chữ nói, “Chỉ có kẻ yếu mới ký thác hi vọng chính nghĩa vào trên thân người khác, với tư cách người giang hồ, ngươi không cần làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Nhất là, ngươi là đồ đệ của lão tử, càng không nên làm chuyện ngu xuẩn như thế này.” “Lão độc vật, ta biết ngươi là siêu nhân hùng biện, nhưng vẫn nên nói chuyện thực tế đi, ngươi nếu không muốn ta lãng phí thời gian, hẳn là không chỉ là giảng những đạo lý vớ vẩn này cho ta đâu, đưa cho ta một chút chứng cứ thực tế đi.” Tần Lãng nói, “Nếu không có chứng cứ thực tế, ta sẽ không từ bỏ hành động lần này, bởi vì chuyến đi này cũng không lãng phí được nhiều thời gian.” “Chứng cứ thực tế, chính là Lôi Quân Nghĩa mà ngươi muốn tìm, cựu thủ trưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4968079/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.