"Không phải! Diệp tổng, thuốc mê của chúng tôi tuyệt đối không có vấn đề!" Lưng vị bác sĩ kia bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, nếu để người Diệp gia biết bệnh viện có vấn đề về thuốc mê, e rằng mấy vị bác sĩ tham gia đều sẽ xui xẻo. Vị bác sĩ này đại khái không biết mối quan hệ giữa Ngọa Long Đường và Diệp gia, nhưng lại biết ảnh hưởng mạnh mẽ của Diệp gia ở An Dung thị và Bình Xuyên tỉnh, làm sao dám đắc tội người Diệp gia, thế là lại giải thích: "Diệp thiếu gia trước khi phẫu thuật đã nói gì đó về bọ ngựa, Diệp tổng... thật không phải là vấn đề của chúng tôi." "Vậy ngươi cảm thấy là vấn đề gì?" Cha của Diệp Trung Tuấn thần sắc lạnh lùng hỏi. "Có thể... tôi sơ bộ nghi ngờ, có thể là tâm lý Diệp thiếu gia có vấn đề, mắc một loại bệnh tâm lý nào đó." Vị bác sĩ cẩn thận từng li từng tí giải thích: "Diệp thiếu gia đã biết hai vị, hiển nhiên thần trí vẫn tỉnh táo, tác dụng của thuốc mê sớm đã hết. Nhưng, hắn nói gì đó về bọ ngựa, chúng tôi đều chưa từng thấy, hơn nữa, ngài cũng biết bọ ngựa sẽ không có màu đỏ, cho nên... cho nên tôi cảm thấy hắn có thể đã xuất hiện một chút vấn đề tâm lý, tình huống này trong y học chúng tôi gọi là 'ảo thị', những thứ hắn cho là nhìn thấy, trên thực tế không tồn tại, chỉ là hình chiếu sản sinh từ tầng tâm lý..." "Ý của ngươi là, nói con trai tôi bị thần kinh?" Cha Diệp hừ lạnh nói. "Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4968029/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.