Sau khi Tần Lãng nhận được thông tin, Đường Tam cũng đã đến vị trí của Tần Lãng. "Cái chỗ này của ngươi, không tệ đấy." Sau khi Đường Tam vào nhà, hắn nói một câu như vậy. "Chỗ nào không tệ?" Tần Lãng cười cười, rót cho Đường Tam một chén trà. "Tiểu khu này đến Quỷ ảnh tử cũng không có, cho nên ta cảm thấy không tệ." Đường Tam nói. "Quỷ ảnh tử cũng không có, ngươi liền cảm thấy không tệ? Vậy ngươi hẳn là phải đi ở bãi tha ma mới đúng chứ." Tần Lãng trêu ghẹo nói. "Bây giờ đâu còn bãi tha ma nào nữa." Đường Tam nói, "Bãi tha ma đều bị san bằng rồi, xây thành nhà ở của người sống, hoặc là mộ địa của người chết, đều phải mấy nghìn tệ một mét vuông đó." "Cái này ngược lại là lời nói thật." Tần Lãng cười ha ha, "Nhưng mà, nhà mà người sống đang ở bây giờ, quả thật còn yên tĩnh hơn cả người chết. Tiểu khu này đã bàn giao nhà rất lâu rồi, cũng không có bao nhiêu người vào ở – lạc đề rồi, có hứng thú cùng ta đi xử lý Diệp Trung Tuấn không?" "Vô nghĩa, chỉ cần là chuyện giết người, ta đều vô cùng có hứng thú." Đường Tam bừng bừng nói, "Có lẽ trong máu người của Đường Môn chúng ta chảy xuôi gene săn mồi, cho nên không có gì có thể làm chúng ta hưng phấn hơn chuyện này." "Yêu cầu ngươi bình tĩnh một chút." Tần Lãng cười nói, "Nhìn bộ dạng ngươi, quả thật không giống như đi giết người, trái lại giống như tiểu Sơ nam vội vàng đi chơi gái để phá thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4968022/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.