Sau buổi tự học tối, Tần Lãng không đến phòng tự học ở thư viện, bởi vì hắn thật sự cảm thấy hơi buồn ngủ. Dù sao, cuối tuần này đã xảy ra quá nhiều chuyện, hơn nữa trước đó Tần Lãng còn bị ám khí của sát thủ làm bị thương, thật sự là quá mệt mỏi, cho nên Tần Lãng chỉ muốn hảo hảo ngủ một giấc. Tuy nhiên, Tần Lãng không đến thư viện nhưng vẫn gửi một tin nhắn cho Đào Nhược Hương để "xin phép nghỉ", để tránh cho cô Đào vì vậy mà tức giận. Thế nhưng khi trở về ký túc xá, Tần Lãng bò lên giường nhưng lại không thể nào chìm vào giấc ngủ, tựa hồ cứ cảm thấy trong lòng vẫn còn có chuyện gì đó, căn bản cũng không cách nào tĩnh tâm lại được. Bất đắc dĩ, Tần Lãng đành phải mặc quần áo và đi giày vào, sau đó theo thói quen đi về phía thư viện, đi về phía "nghĩa địa vĩnh viễn không tắt điện", điều này khiến Tần Lãng có một cảm giác anh dũng hy sinh, dường như với tư cách là một học sinh, thì nên sinh ra và chết đi ở nơi này vậy. Càng đến gần "nghĩa địa", Tần Lãng càng có thể khẳng định Đào Nhược Hương hẳn là đang ở trong phòng tự học, mặc dù Tần Lãng cũng không biết vì sao Đào Nhược Hương lại ở đây, nhưng cảm giác này lại rõ ràng như thế, khẳng định như thế. Quả nhiên, khi Tần Lãng xuất hiện ở cửa phòng tự học, hắn lập tức từ trong biển người mênh mông tìm thấy Đào Nhược Hương, nàng vẫn ngồi trên vị trí cũ ở thư viện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4968010/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.