"Tần tiên sinh, ngài và tôi thật sự là không hẹn mà gặp." Lưu Chí Giang gật đầu nói, "Lão già Phùng Khôi này nhất định phải diệt trừ, bằng không chúng ta đều ngủ không yên, ăn không ngon——" "Chờ một chút." Tần Lãng cười nói, "Người phải ngủ không yên, ăn không ngon không phải là chúng ta, mà là Phùng Khôi mới đúng. Nếu lão già này chính là một con chó điên, hiện tại bị Ngọa Long Đường đá ra ngoài, hẳn là có không ít người tìm hắn báo thù, cho nên người phải ngủ không yên, ăn không ngon là chính hắn mới đúng chứ?" "Nói thì là như vậy. Thế nhưng, lão già Phùng Khôi này gian xảo như cáo già, hơn nữa công phu lại rất lợi hại, chỉ cần hắn một ngày không bị diệt trừ, ngày tháng của chúng ta khẳng định sẽ không thoải mái." Lưu Chí Giang nói như vậy, là chính bản thân hắn có cảm giác như thế. Về chuyện làm thế nào để diệt trừ Phùng Khôi, Tần Lãng trong lòng thật ra đã có phương án rồi, trước khi ép Ngọa Long Đường đá Phùng Khôi ra, Tần Lãng đã suy nghĩ về vấn đề này rồi. Phùng Khôi là ngoại chấp sự của Ngọa Long Đường, làm chính là chuyện đắc tội với người. Theo lý mà nói, sau khi hắn bị đá ra khỏi Ngọa Long Đường, hẳn là có không ít người tìm hắn báo thù, hơn nữa những người không hài lòng với hắn trong Ngọa Long Đường trước đây, cũng nên cố ý tiết lộ tung tích của hắn mới đúng. Nhưng đến trước mắt, Ngọa Long Đường chỉ tuyên bố với người giang hồ rằng Phùng Khôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4967989/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.