Nghe Tần Lãng nói "đảm bảo trị hết", trong lòng Lưu Chí Giang nhất thời như trút được gánh nặng, vội vàng nói: "Tần tiên sinh, vậy ta thật sự cảm ơn ngài! Ngài yên tâm, điều kiện còn lại ta nhất định sẽ đồng ý. Chuyện cụ thể, ta thấy chúng ta cứ vừa ăn vừa nói chuyện nhé." "Được, vừa ăn vừa nói chuyện." Tần Lãng gật đầu. Triệu Khản vẫn còn đắm chìm trong cảnh bạo lực của Lục Thanh Sơn trước đó, đến nỗi khi ăn cơm cũng có chút đãng trí, không được tự nhiên. Thế nhưng, hắn cũng biết đây mới thật sự là giang hồ: Huyết tinh, bạo lực, tàn nhẫn... cùng rất nhiều yếu tố tiêu cực khác mới cấu thành một giang hồ sống sờ sờ. Tần Lãng lại chẳng chút khách khí mà ăn uống một trận, sau đó mới kéo chủ đề về vấn đề chính: "Lưu tiên sinh, xem ra ngươi đã suy nghĩ rất rõ ràng rồi, ta cũng rất vui vì ngươi đã đưa ra lựa chọn chính xác nhất. Bởi vì người trong giang hồ, chính là nên giảng đại nghĩa, biết đại cục. Lục huynh đệ chính là người thừa kế Ca Lão Hội của các ngươi, Phùng Khôi sai người đối phó hắn, căn bản chính là lấy hạ phạm thượng, là nên bị trừng phạt. Mà Lưu tiên sinh, các ngươi là một phần tử của bang hội, đương nhiên cũng nên trừng trị nội gian, giúp Lục huynh đệ chấn hưng bang hội, đúng không?" Một câu nói tưởng chừng như vô ý của Tần Lãng lại khiến Lưu Chí Giang và Trần Dương đều cảm thấy hùng hổ hăm doạ. Bởi vì câu nói này của Tần Lãng, rõ ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4967957/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.