Cứu sống giúp người, trị bệnh cứu thương, giải trừ đau khổ cho bệnh nhân, đó là bổn phận của một bác sĩ. Vì vậy, là một bác sĩ chân chính, phải ngay lập tức giúp bệnh nhân thoát khỏi sự đau đớn. Nhưng thân phận thật sự của Tần Lãng là truyền nhân Độc Tông, mà không phải là một bác sĩ cứu sống giúp người, cho nên hắn không có y đức cao thượng như vậy. Bởi vậy, hắn có thể làm ngơ trước lời cầu y của Lưu Chí Giang. Có điều, vì tính mạng của mình, Lưu Chí Giang chỉ có thể duy trì đủ kiên nhẫn, hắn kiên trì chờ ở cổng trường cho đến khi tan học, lúc này lại một lần nữa đi tìm Tần Lãng. Không may là, lúc này Tần Lãng đang định cùng Lạc Tân đi ăn cơm trưa. "Tần tiên sinh, xin dừng bước ——" Lưu Chí Giang thật sự chờ đợi không kiên nhẫn nổi nữa, chặn lại đường đi của Tần Lãng. "Thì ra là Lưu tiên sinh." Tần Lãng nhíu mày nói, "Ông không nhìn thấy tôi đang chuẩn bị cùng vị mỹ nữ đây đi ăn cơm trưa sao?" "Nếu Tần tiên sinh nể mặt, tôi muốn mời Tần tiên sinh và vị mỹ nữ này ăn một bữa cơm trưa." Lưu Chí Giang đưa ra lời mời. Trong địa phận thành phố Hạ Dương, có rất ít người sẽ từ chối lời mời của Lưu Chí Giang, thế nhưng Tần Lãng lại không chút do dự cự tuyệt: "Xin lỗi, Lưu tiên sinh, hai chúng tôi đi ăn cơm, đó gọi là hẹn hò; nếu ông chen chân vào, vậy thì gọi là bóng đèn rồi." "Tần tiên sinh —— Tôi biết tối ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4967951/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.