Chu Giang đầu tiên là gật đầu, rồi sau đó lại lắc đầu. Vẫn còn ký giả muốn truy hỏi, Chu Giang lúc này lại không có tâm tình trả lời đối phương. Tuy nhiên, tất cả các ký giả đều chú ý tới cách Chu Giang đang bước đi có chút kỳ quái: hai chân của hắn tách rất rộng, cứ như một người chân xoắn ốc đang bước đi vậy. Chu Giang đi thẳng đến trước mặt Tần Lãng, khổ não nói: "Tiểu Tần đại phu… Ngài xem lại cho ta một chút, chỗ kia của ta đúng là không ngứa nữa rồi, nhưng mà lại… đau đớn dữ dội, cái này phải làm sao đây?" "Không ngứa nữa rồi, chính là chứng minh bệnh chứng đã bị áp chế lại rồi." Tần Lãng cố gắng nhịn không cười ra tiếng, "Còn như đau, đây là chuyện tốt, nếu như không đau mà nói, cái loại ngứa ngáy kia sẽ không biến mất, ngươi sẽ càng gãi càng nghiêm trọng." "Vậy thì… Ta khi nào mới không đau a?" Chu Giang cảm giác cái kia của mình đều sắp bị đốt cháy giống như, quả thật đã biến thành một cây củi khô. "Ta trước đó không phải đã nói qua rồi sao, một ngày sau đó sẽ khỏi hẳn." Tần Lãng bình tĩnh nói, "Cho nên, ngươi cần phải kiên trì thêm một ngày nữa. Ngoài ra, đừng nói là ta không nhắc nhở ngươi, sau này nếu như ngươi không chú ý phương diện vệ sinh này, nhất định sẽ còn trúng chiêu." "Vâng, vâng, đa tạ Tiểu Tần đại phu chỉ dạy." Chu Giang lúc này là bị Tần Lãng chỉnh đến mức hoàn toàn không còn tính khí nữa. Tuy nhiên, nghĩ đến một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4967929/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.