Nghe thấy đáp án Tần Lãng đưa ra, ngay cả Vương Chi Tú cũng sững sờ. Tuy cô ấy hy vọng thông qua chuyện này để cổ vũ một chút thành quả giáo dục tố chất của Thất Trung, nhưng cô ấy cho rằng ít nhất cũng phải chuẩn bị trước, rồi sau đó mới dẫn dắt chủ đề đến giáo dục tố chất. Nào có ai như Tần Lãng, vừa mở miệng câu đầu tiên đã quăng giáo dục tố chất ra ngoài. Tuy nhiên, "giác ngộ" của Tần Lãng vẫn khiến Vương Chi Tú rất vui. Trước đó nghe Tôn Bác nói học sinh Tần Lãng này có chút kiệt ngao bất tuân, cô ấy còn lo Tần Lãng sẽ "nói lung tung". Nhưng bây giờ xem ra, lo lắng là thừa. Học sinh vẫn là học sinh, đến trước ống kính, tự nhiên sẽ biết lời nào có thể nói, lời nào không thể nói. Như vậy cũng tốt, đỡ phải Vương Chi Tú đến lúc đó tốn tiền chạy quan hệ công chúng, còn phải tìm người cắt bỏ một số nội dung không thích hợp để tuyên truyền. "Xin hỏi Tần tiên sinh, ngươi thật sự là sư thúc của đại sư Lâm Vô Thường sao?" Lại có một phóng viên hỏi. "Vị phóng viên đồng chí này, vì sao ngươi lại hỏi như vậy?" Tần Lãng hỏi ngược lại một câu. "Bởi vì đại sư Lâm Vô Thường đã bảy mươi tuổi, mà ngươi chưa đến hai mươi tuổi, làm sao có thể là sư thúc của ông ấy chứ?" Vị nam phóng viên này tiếp tục nói. "Đây là vấn đề bối phận, liên quan gì đến tuổi tác? Ta là sư đệ của sư phụ Lâm Vô Thường, đương nhiên chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4967926/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.