Không thể không nói, một câu nói này của Lạc Tân thật đúng là khiến Tần Lãng kinh hãi đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, bởi vì nếu Lạc Tân biết chuyện hắn đi Lệ Đô tân quán "mở phòng", vậy thì cực kì không ổn rồi, nàng nào có dễ hồ lộng như Triệu Khản. Triệu Khản tên này vui sướng khi người gặp họa mà liếc nhìn Tần Lãng một cái, sau đó mượn cớ đi tiểu chuồn mất, bởi vì hắn có thể dự kiến, nơi đây rất nhanh sẽ bùng nổ một cuộc chiến tranh. "Ta... ta lên tin tức gì?" Tần Lãng chột dạ giả bộ hồ đồ. "Đừng có giả bộ với ta nữa! Ta đã thấy trên tin tức điện thoại rồi!" Lạc Tân lấy điện thoại ra quơ quơ trước mặt Tần Lãng, "Thấy chưa, tin tức của Bình Xuyên tỉnh này: Dưỡng sinh đại sư Lâm Vô Thường, gần đây công khai tuyên bố ông ấy có một vị sư thúc là học sinh trung học. Hơn nữa còn nói thẳng, vị sư thúc này đã nhận được chân truyền của sư tổ, y thuật còn hơn ông ấy gấp mười lần..." "Lâm Vô Thường? Đây không phải là vị được Ngô Văn Tường và Trần Khải Phong gọi là 'Lâm đại sư' sao?" Trong lòng Tần Lãng nghi hoặc, mình với vị Lâm đại sư này một chút cũng không quen, càng không nói đến giao tình gì, hắn không có đạo lý nào mà giúp mình thổi phồng như vậy chứ—— Chẳng lẽ là lão độc vật làm ra? Sau một phen suy tư, Tần Lãng rất nhanh liền liên tưởng tới chuyện này có thể là lão độc vật làm ra. Bởi vì lão độc vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4967924/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.