Đêm đó, trong phòng thẩm vấn của đồn công an Thành Tây, huyện Nam Bình, Lữ Siêu đang tiếp thụ thẩm vấn, nhưng người thẩm vấn hắn lại không phải cảnh sát, mà là một lão già gầy gò, nhưng qua thần sắc của Lữ Siêu, hắn rất kiêng kỵ lão già này. “Phùng chấp sự, chút chuyện nhỏ này nào cần đến lão nhân gia ngài phải đích thân ra mặt, ta rất nhanh có thể đi ra ngoài, giải quyết mọi vấn đề. Những cảnh sát này không có chứng cứ phạm tội của ta, nhiều nhất cũng chỉ có thể giam giữ ta hai mươi bốn giờ.” Lữ Siêu giải thích. Hắn biết lão già Phùng Khôi trước mắt này là ngoại chấp sự của Ngọa Long Đường, có địa vị ngang với Tứ đại Đà chủ trong Ngọa Long Đường, căn bản không thể đắc tội. “Chuyện nhỏ?” Phùng Khôi hừ lạnh một tiếng, “Nếu là chuyện nhỏ, thật sự cần ta đích thân ra mặt sao? Thành sự không có, bại sự có thừa! Đường chủ của chúng ta có tâm tài bồi ngươi, muốn ngươi trở thành đại ca trong giới giang hồ Hạ Dương thị, nhưng đáng tiếc ngươi cũng như Thanh Hạc Vân, đều là những thứ bất thành khí! Nghe nói buổi sáng hôm nay, ngươi lại bị người ta trần truồng treo ở bên cạnh cổng thành, quả thật là mất mặt đến tận nhà!” “Chuyện này lão nhân gia người đã biết rồi sao?” Lữ Siêu cảm thấy vô cùng lúng túng. “Những chuyện ta biết đâu chỉ là chút chuyện này. Ta còn biết, hiện tại toàn bộ Thanh Hoàn Bang đều bị người chưởng khống! Lữ Siêu còn Lữ Siêu, ngươi thật là một thứ vô dụng!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4967889/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.