"Bố, bố sao thế?" Lý Húc vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao Tần Lãng chỉ thổi một cái huýt sáo mà bố hắn lại quỳ xuống kêu đau, chẳng lẽ là trúng tà rồi? "Quỳ xuống! Nhận lỗi!" Lý Bá một cước đạp Lý Húc cũng quỳ trên mặt đất, sau đó tiếp tục cầu khẩn Tần Lãng, "Cầu xin ngài... cầu xin ngài tha cho ta đi." Tần Lãng ngừng "huýt sáo", từ trên cao nhìn xuống Lý Bá: "Trước tiên đưa thuốc giải cho Ngô Minh Bang, sau đó đổi phòng nói chuyện đi. Lý Bá, ngươi thật là đáng thương!" "Vâng, vâng." Lý Bá liên tục gật đầu, lúc này đã không còn nửa điểm tâm tư phản kháng Tần Lãng nữa rồi. Ngô Minh Bang rất nhanh bị người ta kéo đi, Tần Lãng đổi sang một phòng riêng, sau đó mới nói với Lý Bá: "Thế nào, thời gian của ngươi không nhiều lắm, đã suy nghĩ kỹ làm thế nào để gặp Lữ Siêu chưa?" "Suy nghĩ kỹ rồi, suy nghĩ kỹ rồi —— đúng rồi, ta cứ nói muốn đầu nhập Lữ Siêu, hắn nhất định sẽ gặp ta. Đúng rồi, cứ dùng lý do này." Lý Bá vội vàng nói. "Cũng được đấy chứ, xem ra đầu óóc ngươi sau khi bị đỉa chui vào đã trở nên sáng suốt hơn rồi, đây có phải là đầu óc khai khiếu không?" Tần Lãng cười ha ha nói, "Có muốn ta chui thêm vài cái nữa không?" "Cầu xin ngài đừng nữa, đại ca, ta sai rồi!" Lý Bá lại lần nữa cầu xin. "Nếu không muốn bị chui, vậy thì mau đi liên hệ Lữ Siêu đi." Tần Lãng hừ lạnh một tiếng. "Vâng, vâng." Lý Bá xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4967880/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.