“Được rồi, Tần Lãng, ta sai rồi còn không được sao.” Đào Nhược Hương nhìn thấy tên Tần Lãng này lại liên tục ăn mười cây quẩy nữa, cuối cùng triệt để tuyệt vọng, “Thôi được rồi, bữa ăn sáng hôm nay không tính, được không? — Ông chủ, tính tiền!” “Cô sớm nói lời này chẳng phải được rồi sao.” Tần Lãng cười ha ha, cảm giác thắng lợi thật tốt. Khi đứng dậy, Tần Lãng ợ một cái no nê, rồi sau đó lại nói một câu, “Đào lão sư, thật ra ta nhiều nhất còn có thể ăn mười cây nữa mà thôi, cô nếu như lại kiên trì một chút, có lẽ ta liền thua rồi.” Đào Nhược Hương nghe lời này, tức đến nghiến răng, nhưng lại không có cách nào với tiểu tử Tần Lãng này. Dù sao, tên Tần Lãng này thế mà ăn xấp xỉ hàng trăm cây quẩy, Đào Nhược Hương căn bản không biết hắn là làm như thế nào, cho nên từ tiệm bán đồ ăn sáng đi ra, nàng nhịn không được hỏi một câu: “Tần Lãng, rốt cuộc ngươi làm sao lại nhét những cây quẩy kia vào bụng thế?” “Ta chẳng phải đã nói với cô rồi sao? Những cây quẩy này nhìn như rất lớn, trên thực tế chính là một cái ngón út lớn nhỏ sợi mì phình to lên, cho nên ta không phải ăn hàng trăm cây quẩy, mà chỉ là ăn một khối bột mì, chỉ có vậy mà thôi.” Tần Lãng giải thích nói. “Đơn giản như vậy sao? Ta không tin.” Đào Nhược Hương nói, “Nếu quả thật đơn giản như vậy, vì sao không có người nào lúc ăn sáng ăn hết một trăm cây quẩy chứ?” “Bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4967868/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.