"Với cái lời giải thích ngu xuẩn như thế, ngươi nghĩ ta sẽ tin sao!" Đào Nhược Hương lạnh lùng nói, "Hai người các ngươi… cho dù thật sự là 'Vương Bát xem đậu xanh' (rùa gặp ếch) mà hợp mắt, cũng không cần làm cái chuyện… dơ bẩn như thế trong phòng của ta chứ. Còn nữa, Tần Lãng ngươi tự mình xem, chỗ kia của ngươi vẫn còn cứng ngắc ghê tởm kìa, thật sự là quá vô liêm sỉ!" "Xin nhờ, đây là thần bột (*cứng buổi sáng),phản ứng tự nhiên mà – bình thường cô tỉ mỉ như vậy, sao giờ lại hồ đồ rồi. Đúng rồi, ta có thể chứng minh ta và Hàn tỷ trong sạch." "Ngươi chứng minh… chứng minh thế nào? Ta cho ngươi một cơ hội để chứng minh!" "Thấy chỗ này không?" Tần Lãng chỉ chỉ mảng lớn vết ướt trên quần mình, "Đào lão sư, ta biết cô cũng từng lén lút xem qua mấy bộ phim đó, nhưng cô thấy bộ phim nào mà lại mặc quần đánh. máy bay chưa, chỉ cần cô tìm ra cho ta, ta cũng coi như chết mà nhắm mắt rồi!" "Đúng thế! Hắn mặc quần đánh. máy bay, làm gì còn cảm giác nữa chứ." Hàn Huyên cũng giải thích một câu. Lúc này Đào Nhược Hương bình tĩnh lại, nghĩ thầm Tần Lãng nói cũng có đạo lý, quả thật không có bộ phim nào mà có nam nhân mặc quần làm chuyện đó, xem ra mình thật sự bị cơn giận làm cho hôn mê đầu óc rồi, bằng không thì cũng không đến nỗi không chú ý tới vấn đề rõ ràng như vậy, lẽ nào đây chính là cái gọi là quan tâm thì loạn? Thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4967866/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.