“Biết tại sao đánh chó phải nhìn chủ nhân không? Bởi vì chó bị đánh, nhất định sẽ lập tức trở về bên cạnh chủ nhân kêu gào, kể khổ, con khỉ cũng vậy, nó nhất định sẽ lập tức trở về bên cạnh chủ nhân của nó, mà cặp công văn chúng ta muốn tìm, liền nằm trong tay chủ nhân con khỉ này.” Tần Lãng từ tốn giải thích. “Nếu là như vậy, vậy còn ngây người ra đó làm gì? Con khỉ kia đã chạy mất rồi, bây giờ làm sao biết nó đi đâu chứ?” Hàn Huyên không nhịn được nói, giọng điệu không khỏi có chút oán trách. “Có gì mà phải vội.” Tần Lãng nhàn nhạt nói, “Nếu ngươi thật sự vội, thì nên sớm đưa đồ vật về Cục Công an, chứ không phải ở lại đây cùng bạn trai của ngươi lêu lổng.” “Ngươi ——” Hàn Huyên vốn dĩ có chút tức giận, nhưng xét thấy còn phải dựa vào Tần Lãng mới có thể giải quyết sự việc, thế là đành phải nhịn nhục nói, “Ta biết ngươi lợi hại, vậy bây giờ làm sao mới có thể tìm được chủ nhân con khỉ này đây?” “Đừng vội —— được rồi, đi thôi, chúng ta xuống xe.” Tần Lãng nhìn thấy một tia sáng đỏ trong đêm. Ngay khi con khỉ kia bị thương bỏ trốn, Tần Lãng đã phóng ra Huyết Đường Lang, để nó đi theo con khỉ. Cho nên, Tần Lãng mới có nắm chắc như vậy có thể thông qua con khỉ này tìm được chủ nhân của nó. Đào Nhược Hương và Hàn Huyên hai người mờ mịt đi theo phía sau Tần Lãng, Tần Lãng sau khi rẽ qua một con phố, liền chui vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-y-tien/4967862/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.